Bây giờ, đạo diễn Hoàng Lâm đã có trong tay bằng lặn quốc tế. Việc lặn biển để quay phim với anh đã trở nên quen thuộc. Nhưng, anh vẫn không quên nỗi sợ hãi ngày đầu tiên xuống đại dương…
“Lần đầu tiên tôi lặn biển là tháng 9/2003, để quay về rùa xanh. Lúc đấy tôi chưa được học hành gì về lặn, không có kĩ năng lặn và lặn với quần đùi, áo may ô.
Cảm giác đầu tiên khi mình lặn xuống biển là một nỗi sợ hãi vô cùng. Sợ hãi thứ nhất vì cảm giác cô đơn đem lại. Đó là một cảnh mình chưa bao giờ nhìn thấy, kể cả trên tivi. Nó là một thế giới khác, trập trùng, trùng điệp tất cả những con cầu gai với cái gai chĩa ngược lên trong điều kiện ánh sáng kém. Ở trong môi trường đó, tôi cảm thấy cô đơn.
Thứ hai nữa, tôi cảm thấy sợ vì không biết trong môi trường đó sẽ có cái gì đến với mình, như rắn rết có thể bất ngờ đến hay những sự cố bất ngờ xảy ra thì sẽ xử lý ra sao… Cảm giác sợ hãi đó nó chế ngự trong bản thân tôi cho đến lần lặn thứ 3 mới hết, khi tôi đã có một số kinh nghiệm, một số thao tác, kĩ năng để có thể giải quyết trong một vài tình huống nhất định”.
Sau này, khi đã lặn biển thành thạo, đạo diễn Hoàng Lâm còn có một phen hú vía mà đến giờ khi nhắc lại cảm xúc của anh vẫn như còn nguyên: "Đấy là chuyến đi làm về phim Thông điệp từ đại dương, cùng đạo diễn Ngô Thu Phương và quay phim Chu Văn Vui, Nguyễn Việt Cường. Trước đây, anh em chúng tôi thường lặn ở những địa điểm biết trước hoặc những người dẫn đi biết trước.
Riêng lần đi đó, chúng tôi buộc phải lặn ở những chỗ mà đoàn nghiên cứu biển dừng lại - những địa điểm mà chính bản thân người ta cũng chưa bao giờ xuống. Chúng tôi buộc phải làm việc trong những điều kiện mà mình không biết trước. Và trong lần lặn đó quay phim Chu Văn Vui bị chảy máu tai. Dù đã nắm vững cách xử lý những sự cố nhưng chuyện xảy ra làm tôi và mọi người rất lo lắng".
Một trong những kỉ niệm mà đạo diễn Hoàng Lâm cũng không thể quên là lần quay về chim bồ câu nicoban – loài chim quý đã được ghi vào sách đỏ. Sau khi đã đặt camera lên cây, cạnh tổ chim và phủ lá, cả nhóm làm phim đội mưa, chịu đựng sự bủa vây của muỗi, ngồi phục kích cả ngày lẫn đêm… Nhưng đêm đó, chim bố và chim mẹ vừa bay về gần, nhận thấy có hơi lạ đã bay đi mất… Cả nhóm mất một đêm công cốc… Tưởng như lần tác nghiệp này đã thất bại…
Cả ngày hôm sau vẫn không có động tĩnh gì. Mọi người đã bắt đầu không còn hy vọng gì nữa thì bất ngờ, sang đêm thứ 3, chim bố mẹ, có lẽ vì thương chú chim nhỏ trong tổ, đã bay về và trình diễn rất tự nhiên trước ống kính...
Đó chỉ là một vài kỉ niệm trong một chuỗi những điều anh trải qua. "Bây giờ trong một lúc thì không thể nhớ ra hết được, nhưng đi làm phim về thế giới động vật có nhiều điều thú vị lắm, đặc biệt là tính bất ngờ" - anh tâm sự. Và, dù đối mặt với rất nhiều khó khăn nhưng anh và các đồng nghiệp chưa bao giờ có ý định từ bỏ con đường này...
(Theo Như Quỳnh // VTV Đài truyền hình Việt Nam)
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |